Hoàng nói, rồi thản nhiên lấy sách ra đọc. Từ ngày Bảo Nam bị thương, cậu đúng là áp lực không ít. Cậu ta không thể đi lại được, nhưng lại nói nhiều gấp đôi. Cậu cũng không thể để Bảo Nam ngoài tầm kiểm soát, lúc nào cũng kè kè, ngay cả lúc đi vệ sinh, đi tắm cũng phải dìu nó đi. Thật cảm thấy quá uất ức.
-Chép bài cho tôi đi!
(truyện được post tại Kenhtruyen.Pro,hãy giới thiệu cho bạn bè để đọc nhiều truyện hay)
Vũ Hoàng vứt quyển tập sang cho Bảo Nam, rồi thản nhiên nhìn lên bảng. Cũng may là nó vẫn còn chép bài được, nếu không thì cậu thực sự quá thảm rồi. Nhìn Bảo Nam hí hoáy chép bài, nét mặt chẳng có tí nào khó chịu, khiến cậu bất giác mỉm cười. Cô nhóc này, từ bao giờ đã trở nên nghe lời như vậy?
Giờ sinh hoạt, cô chủ nhiệm bước vào lớp, nét mặt lập tức trở nên khó chịu. Nhìn dáng vẻ sát thủ của cô, cái lớp đang họp chợ bỗng dưng im phăng phắt, đồng loạt khoanh tay trên bàn, đưa những ánh nhìn vô tội hướng về phía bảng. Nhưng có vẻ sự hối hận muộn màng này dường như không có tác dụng mấy.
-Lần này cô phát phiếu điểm kiểm tra giữa kì cho cả lớp. Cô quả thực không hiểu, các em rốt cuộchọc hành như thế nào mà kết quả lại kém như vậy, có 15 lớp 10 thì đã đứng hạng 14 rồi, quả thực khiến cô quá mất mặt!
Cả lớp nghe cô nói thì nhao nhao cả lên, hớn hở nói:
-Hạng 14 ạ, vậy là còn có lớp kém hơn mình mà cô!
-Phải đó!
-Im lặng!
Cô giáo nét mặt đỏ lên như gấc, xem ra đang rất giận giữ. Cô nhìn lướt qua đám học trò không biết sợ là gì, bực bội nói tiếp:
-Lần này có hai lớp hạng 14, chứ làm gì có ai kém hơn bọn em nữa!
Ặc, cả lớp lăn ra cười ngất. Đúng thật, ngay từ đầu đã là số phận rồi. Cái lớp học hành chẳng ra trò này, vốn toàn là những đứa thích vận động hơn thích học như Bảo Nam. À, ngoại trừ tên nhóc lạc loài ngồi bên cạnh nó ra. Cô chủ nhiệm quả thực sức chịu đựng rất đáng nể, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà toàn bộ thầy cô bộ môn đều tìm đến mắng vốn, vì lớp không chỉ lười biếng, mà ngủ trong giờ học, nói chuyện, quay bài, việc gì cũng từng làm qua, vả lại còn là cả lớp cùng thông đồng. Phải hướng dẫn lớp này, quả thực là do cô quá xui xẻo.
-Lần này cô không nhẹ tay đâu! Gần hai tháng nữa là thi kết thúc học kì một. Nếu em nào dám để điểm dưới trung bình, thì lập tức gọi phụ huynh đến gặp tôi! Lớp trưởng, em phát phiếu điểm cho các bạn đi!
Bảo Nam chán nản nhận phiếu điểm, rồi nhắm tịt mắt lại, không dám mở ra xem. Lần thi này quả thực nó làm bài rất tệ. Nếu bỏ qua mấy môn học bài như sử, địa, giáo dục công dân thì tất cả những môn còn lại, chắc chẳng có môn nào trên trung bình cả.
-Toán ba, lý bốn, hóa bốn, sinh bốn. Vũ Hoàng ở bên cạnh liếc sang nhìn, rồi hí hửng đọc lên. Học lực của cậu đúng là đều thật đấy, Trần Bảo Nam!
Bảo Nam bực bội quay sang lườm cậu một cái, rồi giật phắt cái bảng điểm trên tay cậu.
-Để tôi xem cậu được bao nhiêu điểm mà dám vênh váo như vậy!
Bảo Nam vừa nói vừa liếc nhìn cái phiếu điểm trên tay, rồi hơi hoảng hốt nhìn sang Vũ Hoàng, lúc này vẫn đang rất thản nhiên. Bảng điểm của cậu, nếu không tính đến con văn sáu điểm thì chỉ có mười thôi. Bảo Nam bực bội nhìn cậu chằm chằm, rồi uất ức nói:
-Cậu rõ ràng là chẳng học hành gì, ngay cả vở cũng bắt tôi chép, sao lại có thể như vậy được. Ông trời thật sự quá bất công rồi mà!
-Đừng có than trách nữa, hễ một tí là gọi ông trời, coi chừng mang họa vào thân đấy!
-Dạo này tôi toàn ở cùng cậu, có gì thì chết chung, càng vui. Bảo Nam hất mặt lên nói, rồi quay sang nhìn cậu, thắc mắc. Mà cậu học bài khi nào vậy? Chẳng lẽ cậu lén lút trốn trong nhà vệ sinh, nếu không thì đợi tôi đi ngủ…
-Này, Trần Bảo Nam, cậu đừng có mà đoán bậy bạ nữa. Vũ Hoàng nổi xung lên, nói giọng cáu gắt. Tôi có phải là cậu đâu, cần gì phải làm mấy trò vô bổ như vậy. Là do tôi vốn thông minh, chỉ cần nghe qua là hiểu!
-Vậy cậu bắt tôi chép bài làm gì? Bảo Nam tức tối quay sang gặn hỏi, giọng không giấu được vẻ ganh tỵ.
Vũ Hoàng giật lại phiếu điểm trên tay Bảo Nam, rồi chỉ tay vào trán nó, nói giọng khinh khỉnh:
-Tôi thấy cậu ngốc như vậy, định cho cậu học nhiều một chút. Không ngờ kết quả lại kém như thế này!
-Gì chứ. Bảo Nam nhìn cậu, giận dỗi. Tôi học cũng đâu đến nỗi nào chứ, nhìn mấy môn xã hội thì…
-Cậu còn dám nói. Vũ Hoàng cắt ngang lời Bảo Nam, cười cợt. Tôi quay chung một bài với cậu, rốt cuộc điểm lại còn thấp hơn tôi.
-Hả, khi nào?
Bảo Nam há hốc mồm ra kinh ngạc, nhìn sang Vũ Hoàng lúc này nét mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Tên này đích thị là ngụy quân tử, nhân lúc nó đang quay bài còn dám liếc nhìn sang. Đúng thật, nó đã thấy cậu ta học thuộc bài bao giờ đâu. Nhờ công của mình mà bảng điểm đẹp như vậy, lại còn dám càu nhàu. Bảo Nam tức tối quay sang cấu vào tay Vũ Hoàng một cái, nói giọng giận dỗi:
-Cậu ăn theo tôi như vậy, sao lúc làm bài toán, lý, hóa lại không chịu giúp tôi!
-Cái này thì cậu tự nghĩ lại đi, sao lại hỏi tôi!
Vũ Hoàng nói, rồi đưa tay xoa xoa cánh tay vừa bị Bảo Nam hành hạ, bực dọc lôi sách ra đọc. Đúng là một tên chán ngắt, Bảo Nam nghĩ, rồi cố gắng lục lọi lại trí nhớ. Những kí ức mơ hồ của hai tuần trước, bất chợt quay về…
CHAP 19 Hôm đó là ngày đầu tiên thi giữa kì, và môn đầu là toán. Bảo Nam vốn mất căn bản trầm trọng, nên dù đã cố gắng học hành vào những ngày cuối (!) cũng biết chắc là không thể làm được bài. Nó mở căng mắt ra nhìn tờ đề một cách tuyệt vọng, cùng lắm là chỉ làm được mỗi câu khảo sát hàm số. Bảo Nam hoảng loạn nhìn quanh, chợt thấy Vũ Hoàng, lúc này đang ung dung nhìn ra cửa sổ thì có chút động lòng. Nó quay sang khều cậu, nói khẽ:
-Này…
-Là chuyện gì? Vũ Hoàng quay sang nhìn chằm chặp vào nó đầy thắc mắc.
-Cậu không biết làm bài đúng không? Xem bài giải của tôi nè!
-Hừ – Vũ Hoàng liếc sang nhìn, rồi bĩu môi chế giễu – Chỉ làm được có một bài mà đã định ra tay trượng nghĩa rồi sao? Cậu tốt hơn nên lo cho bản thân mình trước đi!
-Gì chứ, tôi có lòng tốt muốn giúp cậu, không thèm thì thôi!
Bảo Nam giận dỗi nói, rồi chợt tái mặt khi nghe tiếng thầy gác thi ngay bên cạnh, lầm bầm:
-Lần sau mà em còn làm ồn nữa thì tôi đánh dấu
bài đấy!
Bảo Nam hoảng hồn im lặng, cúi mặt nhìn xuống bài làm. Lần này nó thực sự đã quá ấm ức rồi. Vì muốn giúp cậu ta mà bị thầy mắng, thôi thì xem như nó đã quá bao đồng đi. Dù sao thì bài thi vẫn phải làm, nếu không muốn kì này bị rớt thảm hại. Bảo Nam lén lút lướt nhìn một vòng quanh lớp vàbắt gặp tình trạng vò đầu bứt tóc hơi nhiều. Nó khẽ lắc đầu chán nản, chẳng lẽ cái lớp chứa gần bốn mươi mạng này thật sự không có được một quý nhân nào có thể ra tay giúp đỡ nó sao?
-Không biết làm thì chép bài của tôi này!
Vũ Hoàng vừa nói vừa hờ hững đẩy bài qua phía Bảo Nam. Nó ngờ vực nhìn sang, đúng là cậu ta đã làm hết rồi thật, cơ mà đúng hay sai chỉ có trời mới biết. Hằng ngày cậu ta lười như vậy, chỉ biết nằm một chỗ đọc truyện (!), lại có thể giải xong đề chỉ trong vòng hai mươi phút sao? Không chừng là viết bừa vào rồi!
-Này! Chỗ này là sao vậy, tôi không hiểu!
Bảo Nam khẽ lay Vũ Hoàng, khiến cậu bực bội quay sang nhìn nó chằm chằm:
-Đã bảo chép đi, còn thắc mắc làm gì?
-Tôi không hiểu thì phải hỏi, nhỡ đâu cậu làm sai thì sao?
-Thật là – Vũ Hoàng đành bất lực trước Bảo Nam, khó chịu quay sang nói khẽ – Bất đẳng thức khi nhân với số âm thì phải đổi chiều, vậy mà cũng không biết sao?
Bảo Nam gật gù ra vẻ đã hiểu, rồi hý hoáy chép tiếp. Được một lúc tần ngần, nó lại tiếp tục lay lay Vũ Hoàng, khiến cậu bực bội quay sang, cố gắng nén giận:
-Lại là chuyện gì nữa?
-Chỗ này, sao lại thế x vào cả hai phương trình vậy?
-Cậu bị gì vậy hả, không biết là đang thi à. Tôi bảo chép thì cứ chép, sao lắm điều quá vậy?
“Ừm, ừm”, tiếng thầy giáo tằng hắng ngay bên cạnh, khiến cả hai hoảng hốt nhìn, nét mặt không giấu được nỗi kinh hãi. Thầy lúc này cũng bực bội không kém, đưa cặp mắt sát thủ nhìn hai đứa học sinh không biết điều, hằn giọng:
-Hai em, nộp bài ngay lập tức rồi ra ngoài đứng đến hết giờ cho tôi!
-Nhưng…
Bảo Nam định lên tiếng xin xỏ, nhưng vừa chạm phải ánh mắt sắc lẹm của thầy thì vội cụp đuôi lại, ngoan ngoãn nộp bài rồi đau khổ ra cửa đứng. Nó nhìn Vũ Hoàng, lúc này đang ở ngay bên cạnh, nét mặt vẫn còn câng câng đến khó ưa, bực dọc gắt:
-Tại cậu cả đấy! Sao lại to tiếng thế hả?
-Bị tên nhóc không bình thường như cậu làm cho phát điên, có thể không hét lên được sao? May cho cậu là lần này tôi vừa làm xong bài, nếu không tôi đã cho cậu một trận rồi!
-Còn dám nói tôi không bình thường. Cậu tưởng tôi muốn chép bài của cậu lắm à, không khéo lại còn bị chia đôi điểm vì sai giống nhau nữa!
-Cậu!
Vũ Hoàng bực dọc dứ dứ nắm đấm trước mặt Bảo Nam, cố gắng nén cơn giận xuống. Bên này, Bảo Nam cũng vội vàng thủ thế, ra vẻ sẵn sàng chống trả. Nhưng nó chưa kịp làm gì đã bị cốc đầu một cú đau điếng, đồng thời một tiếng hét long trời lở đất vang lên, báo hiệu cho một cơn giận kinh hoàng của thầy giám thị:
-Hai cái đứa này, bị phạt ra ngoài này đứng mà vẫn còn chưa biết thân biết phận lại dám làm ồn là thế nào? Muốn tôi tống cổ hai đứa lên văn phòng chép kiểm điểm, khỏi phải thi thố gì nữa đúng không?
Bảo Nam ôm cái đầu vẫn còn bị chấn động vì đòn tấn công vừa rồi của thầy, nét mặt ủ dột vội lao vào van xin nài nỉ. Thầy giáo bị nó bám cứng không buông thì có chút nguôi ngoai, bèn cốc thêm một cú thật lực nữa, khiến Bảo Nam cảm thấy hình như đống chữ vừa nhồi vội vào đầu hôm qua đã thăng thiên đi đâu mất:
-Lần này tôi tha, nếu còn dám tái phạm nữa thì đừng trách. Ngoan ngoãn khoanh tay đứng nghiêm chỉnh cho tôi!
-Tuân lệnh!
Bảo Nam hứng khởi khoanh tay trước ngực, rồi khẽ thở phào khi thầy xách thước bảng đi vào lớp. Nó ném một cái nhìn giận dỗi sang Vũ Hoàng, lúc này vẫn thản nhiên dựa vào tường, nét mặt chẳng có chút hối lỗi. Nếu mình không dây dưa với tên này, đã có thêm thời gian viết bừa vài chữ nữa rồi, thật đáng tiếc quá. Môn đầu tiên này, xem ra kết quả không mấy khả quan…
Bảo Nam uể oải nhớ lại, rồi tự trách bản thân đã quá ngu ngốc, tại sao lúc đó không chép bừa bài của tên khốn này cho xong, bây giờ kết quả chắc chắn không tệ như vậy. Nhưng mà từ đây đến thi học kì còn tầm hai tháng, có lẽ nó vẫn còn cơ hội…
CHAP 20
-Cơm của cậu này! Ăn đi!
Vũ Hoàng đặt dĩa cơm xuống trước mặt Bảo Nam, rồi cắm cúi ăn. Vừa phải dìu Bảo Nam xuống canteen, vừa xếp hàng chen lấn mua cơm, quả thực khiến cậu tiêu hao năng lượng không ít. Nỗi khổ này, chẳng lẽ phải kéo dài một tháng thật sao? Càng nghĩ càng thấy tương lai sặc mùi đen tối, Vũ Hoàng khốn khổ thở dài, tiếp tục ăn với tốc độ ánh sáng. Chợt cậu cảm thấy mùi nguy hiểm, bèn ngước lên nhìn Bảo Nam, lúc này đang nở một nụ cười đầy ẩn ý.
-Lại có chuyện gì?
Bảo Nam vẫn không ngừng cười, đưa đôi mắt vô tội nhìn cậu, nói giọng nhỏ nhẹ:
-Thời gian này nếu không có cậu, quả thực tôi không biết làm sao cả. Cám ơn nhé!
-Cái này thì khỏi cần – Vũ Hoàng lạnh nhạt khoác tay – Cậu tốt nhất cứ ăn nhiều vào cho chân chóng khỏi, để tôi không còn phải khổ sở thế này là được rồi!
-Gì chứ, chẳng qua là mỗi ngày đưa tôi đến trường, rồi cõng tôi về phòng. Tiện thể mua hộ bữa sáng, bữa trưa…
Bảo Nam càng nói càng cảm thấy bất an, vội vã đưa tay bụm miệng lại. Nó dùng cặp mắt dò xét nhìn sang Vũ Hoàng, lúc này vì bị chạm đến nỗi đau nên đang nhăn nhó trông rất đáng thương. Bảo Nam bèn nở một nụ cười cầu hòa, đưa tay vỗ vai cậu an ủi:
-Được rồi, bị như thế này tôi cũng chẳng muốn, là do xui rủi mà. Cậu cứ nghĩ đến khoảng thời gian tôi bị hành hạ ngày trước đi, cũng khổ chẳng kém cậu bây giờ đâu!
Vũ Hoàng lườm mắt nhìn nó, rồi tiếp tục ăn. Bảo Nam bị thương như vậy, rốt cuộc còn nói nhiều hơn, thật khiến cậu đau đầu hết sức. Nhưng Vũ Hoàng chẳng yên ổn được bao lâu, vừa múc được vài muỗng đã bị Bảo Nam nhìn chằm chặp, khiến cậu không nuốt nổi cơm, bực bội ngẩng lên hỏi:
-Rốt cuộc có chuyện gì, cậu mau nói phứt ra đi. Cứ rào trước đón sau mãi thế này khiến tôi phát bực rồi đấy!
-Đúng nhỉ – Bảo Nam hồ hởi nhìn Vũ Hoàng – Vậy tôi không khách sáo nữa. Nhờ cậu kèm tôi học toán nhé!
-Gì chứ!
Vũ Hoàng nuốt vội nắm cơm trong miệng, xem chừng đang bị nghẹn rất nặng. Cậu quay sang nhìn Bảo Nam lúc này vẫn
luôn khiến cậu phải lưu tâm. Vũ Hoàng đành gấp quyển sách còn đang đọcdở lại, nói bằng giọng lạnh tanh:
-Cậu gặng hỏi chuyện tôi có tham gia thi đấu không, là vì muốn tôi dắt cậu theo cổ vũ chứ gì!
-Cậu đều biết cả rồi, còn hỏi tôi chi nữa! Bảo Nam khẽ nhíu mày ra vẻ buồn bực.
-Tâm tư cậu đều lồ lộ ra ngoài thế kia, ai mà không biết hả? Chỉ là tôi không thích chiều theo thôi!
-Đưa tôi đi xem lần này đi mà, được không? Bảo Nam quay sang lay tay Vũ Hoàng, nài nỉ.
-Phiền quá – Vũ Hoàng bực bội gắt – Chân cậu như vậy, đưa đến nơi rồi bị đám cổ động viên giẫm đạp thì làm thế nào? Lúc đó là tôi hưởng đủ đấy! Không được đi!
-Đáng ghét!
Bảo Nam vùng vằng nằm bẹp xuống bàn, thái độ cực kì bức bối. Vũ Hoàng nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của nó thì cảm thấy hơi hối hận. Chỉ có thể trách cậu không may, gặp ai không gặp lại nhằm đúng vào Bảo Nam phiền phức nhà ta. Vũ Hoàng đành chán nản thở hắt ra, nói tiếp:
-Thôi được rồi, nếu cậu chịu khó học chăm chỉ và bớt càu nhàu đi thì tôi sẽ dẫn cậu đi xem!
-Thật sao?
Bảo Nam vừa nghe cậu nói liền tỉnh hẳn, nét mặt tươi như hoa, đưa cặp mắt trong veo nhìn cậu đầy cảm kích. Vũ Hoàng nhìn thấy cảnh này thì khẽ mỉm cười, quay sang vặn vẹo nó:
-Này, cậu muốn đi như vậy, là vì Đắc Thành đúng không?
-Là vì đội mình thi đấu nên tôi mới hào hứng đi xem đó chứ, còn Đắc Thành, từ ngày bị thương đến giờ hôm nào cậu ấy chẳng qua thăm tôi!
-Nhưng cậu thích cậu ta, không phải sao?
-Phải! Bảo Nam lỡ lời khẳng định, rồi đưa cặp mắt hoảng hốt nhìn sang Vũ Hoàng, lúc này cũng đang ở trong trạng thái không khác nó mấy. Mà sao cậu lại biết?
-Tôi có bị mù đâu! Cậu suốt ngày bám dính lấy cậu ta, chẳng quá rõ rồi còn gì!
-Vậy là Đắc Thành cũng biết rồi sao?
Bảo Nam vừa nói vừa quay qua quay lại, nét mặt lộ vẻ cực kì xấu hổ. Vũ Hoàng nhìn thấy cảnh này thì đành bất lực quay sang, vỗ vai trấn an nó:
-Cậu ta cũng ngốc như vậy vậy chắc là không hay biết gì đâu. Vả lại, dù sao cậu cũng đang là con trai mà!
-Đúng thật – Bảo Nam thở hắt ra nhẹ nhõm – Tôi đột nhiên quên mất!
Vũ Hoàng nhìn thái độ thất thường của Bảo Nam thì cảm thấy hơi buồn cười. Tên nhóc Đắc Thành này, kiếp trước chắc là ăn ở không ra gì, nên mới may mắn được Bảo Nam để ý. Xem ra cuộc sống sau này của cậu ta sẽ còn rất bi thảm…
CHAP 21
Trưa hôm đó, Vũ Hoàng lại tiếp tục vác Bảo Nam qua thư viện. Thật ra ở phòng cũng có thể họcđược, nhưng Bảo Nam nhất quyết đòi cậu đưa qua đây, lấy lý do ở phòng vừa nóng vừa bức bối. Vũ Hoàng đương nhiên hiểu rất rõ cái ý đồ bất chính của Bảo Nam, nhưng không còn cách nào khác, đành phải chiều theo ý nó. Thôi vậy, dù sao thì ở thư viện vừa được hưởng máy lạnh, lại có quy định cấm làm ồn, nhờ vậy mà cậu có được chút thời gian thư thả.
Bảo Nam đến nơi thì nhất quyết đòi ngồi ngay cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy câu lạc bộ bóng đá đang tập luyện. Cả tuần rồi nó không được ra sân, đúng là có chút bức bối. Nó thấy nhớ đội tuyển, nhớ một Duy Trường tưng tửng, một Vũ Luân chuyên bắn pháo liên thanh, và cả một Đắc Thành cần mẫn, vui vẻ. Cuối tuần này lại có trận đấu, đáng tiếc là nó không thể tham gia được. Bảo Nam quay sang Vũ Hoàng, lúc này đang thản nhiên đọc sách, hỏi dồn:
-Này, cả tuần nay cậu không đi tập luyện, định không ra sân sao?
Vũ Hoàng bỏ sách xuống, đưa đôi mắt khó chịu nhìn nó, nói:
-Đã bảo khi tôi chưa cho phép thì không được nói chuyện mà!
-Cậu đã dạy gì cho tôi đâu mà bảo tôi phải nghe lời cơ chứ!
-Thế cậu nãy giờ học được những gì rồi, hay là toàn nhìn ra sân bóng thôi hả? Đống bài tập tôi bảo cậu làm, còn chưa rớ được vào bài nào. Cậu là đang đi học hay là đi ngắm trai vậy? Càng ngày càng lộ liễu rồi đó!
-Là do tôi không biết làm mà!
Bảo Nam bị nói đúng tim đen xấu hổ cúi mặt xuống làm bài, nhưng chẳng được bao lâu thì lại ngước lên, định quay sang nói chuyện với Vũ Hoàng. Chợt nó bắt gặp ánh mắt khó chịu của cậu đang nhìn chòng chọc vào mình thì đành bất lực nằm dài xuống bàn, lẳng lặng rút điện thoại ra nhắn tin.
“Cuối tuần này có trận đấu đấy! Cậu có tham gia không?”
“Hỏi làm gì. Mau làm cho xong bài đi!”
Bảo Nam đưa cặp mắt hình viên đạn sang nhìn Vũ Hoàng, rồi bực bội giải bài tiếp. “Tên đáng ghét, dù có giỏi đến đâu cũng cần gì phải ra oai như vậy. Làm thì làm!”.
-Xong rồi đó!
Bảo Nam vừa nói vừa vứt quyển vở sang chỗ Vũ Hoàng, rồi ung dung nhìn ra sân bóng. Vũ Hoàng ngừng đọc sách, quay sang nhìn mấy bài tập nó làm, nét mặt ngày càng trở nên khó coi. Cô nhóc này, làm sao có thể lên được lớp mười vậy? Không phải là do ba đã âm thầm đút lót đó chứ!
-Sai be bét hết cả rồi! Làm lại cho tôi! Vũ Hoàng nói như ra lệnh.
-Nếu tôi biết thì đã làm đúng ngay từ đầu rồi – Bảo Nam quay sang cãi bướng – Cậu không phải là kèm tôi học sao, những câu này, tôi vốn không hiểu gì cả!
-Thật là – Vũ Hoàng bực bội nhìn sang – Thế trong giờ học thì cậu làm gì hả?
-Thì tôi chép bài cho cậu đấy, không nhớ sao? Bảo Nam câng mặt lên đáp.
-Cậu chép gấp đôi người ta, nhưng vào đầu thì chẳng được bao nhiêu cả, thật là. Chỉ cần nắm những điểm trọng yếu thôi!
Vũ Hoàng nói, rồi vứt đống bài tập sang một bên, chỉ cho nó mấy dạng căn bản. Bảo Nam chăm chú nghe, càng lúc càng thấy thấm. Nếu cậu ta cứ tận tình thế này thì đến khi thi học kì, có lẽ nó chẳng phải lo không đủ điểm trung bình nữa. Về phần Vũ Hoàng, nhìn thấy Bảo Nam lúc này đang ngồi im như một chú mèo con, há hốc nuốt từng lời của cậu thì khẽ mỉm cười. Nếu bình thường cậu ta cũng ngoan ngoãn thế này có phải tốt hơn không!
Lát sau, cậu để mặc Bảo Nam tiếp tục làm bài, rồi khẽ phóng tầm mắt về phía sân bóng. Một tuần rồi không đến tập, đúng là có hơi trống vắng. Lần trước ra sân, dù chưa hết hiệp một, nhưng vẫn để lại cho Vũ Hoàng một ấn tượng rất sâu sắc. Lần đầu tiên cậu cố gắng hết mình như vậy để giành chiến thắng. Và cũng là lần đầu tiên, cậu cảm nhận được tình đồng đội, thứ mà trước giờ một đứa trẻ cô đơn chưa hề được trải qua. Đúng là có chút ấm áp…
Vũ Hoàng vừa nghĩ vừa nhìn sang Bảo Nam, lúc này đang vừa làm bài vừa bực dọc. Cô nhóc nàyđúng là quá phiền nhiễu,